Nghệ thuật điêu khắc đá Đại Việt phát triển ngày càng rõ nét từ thời Lý, điểm chung trong nghệ thuật điêu khắc đá ở giai đoạn này, vừa muốn khẳng định sự độc lập tự chủ, thể hiện sự hưng vượng của vương triều khi muôn dân an lạc thái bình, nên trong nghệ thuật nói chung và điêu khắc đá nói riêng, thể hiện sự tinh tế, chi tiết, độ sắc trong từng nét chạm với các đề tài thiên nhiên như mây núi, hoa lá – đặc biệt là sen, hay các loài linh thú với tạo hình nổi trội là rồng uốn khúc mềm mại. Giai đoạn phát triển nghệ thuật điêu khắc thời Lý, Trần (từ thế kỷ 11 – 15), vẫn thấy ảnh hưởng từ nghệ thuật Chămpa như hình tượng Kinari (tượng đầu người mình chim) ở chùa Phật Tích, bệ đá tam thế ở chùa Thầy, hình tượng chim thần Garuda tại chùa Bối Khê… Đến các giai đoạn muộn hơn, bắt đầu từ Lê Sơ đến Lê Trung Hưng (1428 – 1789), nghệ thuật sáng tác, điêu khắc trên đá thực sự thăng hoa.
Đá là chất liệu xa xỉ được dùng trong kiến trúc Đại Việt, nghệ thuật điêu khắc trên đá đồng thời phản ánh rõ nhân tình thế thái thời kỳ ấy. Điêu khắc đá ở thời kỳ này dùng trong các công trình kiến trúc, từ hoàng cung, chùa miếu, bia ký, đền tháp… Các hình tượng linh thú như nghê, rồng, kỳ lân… cũng được biến thể dáng thế cho hợp với thời đại. Dáng thế các linh vật Đại Việt thể hiện rõ nét sự thay đổi qua các vương triều. Cùng một loài linh thú như rồng, nghê, sư tử… nhưng từng giai đoạn, lại có tạo hình và nét trang trí riêng. Bên cạnh những sáng tạo về bố cục, hình khối, cảm xúc, dấu ấn nghệ thuật điêu khắc đá Đại Việt từ các thời kỳ là chi tiết trang trí trên chủ thể với kỹ thuật đi nét điêu luyện, thể hiện qua các đề tài mây, lửa, chim – hoa, vảy rồng – nghê, đao mác, râu, tóc, sen đơn, sen kép… như một ngôn ngữ định dạng riêng, rất Việt, không thể nhầm lẫn.
Thực hiện chuyên đề: Nguyễn Đình
Xem thêm: