TUYỀN LÊ
Instagram: @teoooh
NTK Tuyền Lê. Ảnh: NVCC.
Những dự án đang theo đuổi gần đây?
Ngoài dự án dài hơi là thương hiệu thời trang Phiêu, mình đang trong giai đoạn tập trung năng lượng còn lại cho chính bản thân mình. Những dự định, ý tưởng thì rất nhiều nhưng nếu sức khoẻ về thể chất lẫn tinh thần mình cạn kiệt, kỹ năng mình chưa tốt mà chính bản thân mình bỏ qua, không học hỏi, cải thiện thì mình thấy bản thân mình như đi trên băng mỏng. Bản thân mình trước hết phải là một nhà xưởng tốt thì những sản phẩm mình làm ra mới tốt và có giá trị.
Những nghệ sĩ và tác phẩm ảnh hưởng đến đời sống sáng tạo của bản thân?
Osamu Tezuka và đặc biệt là tác phẩm Phoenix của ông. Bản thân mình trước đây, theo từng giai đoạn tuổi, mình có những trải nghiệm phong cách và ngôn ngữ sáng tạo khác nhau nhưng xuyên suốt, nền tảng cốt lõi cho tinh thần sáng tạo của mình nằm ở tính triết lý của sự vật, cuộc sống gần gũi quanh ta. Chiều sâu và vẻ đẹp tinh tuý thể hiện một cách chân thật như sự vật vốn dĩ là.
Những không gian nội thất thú vị nhất ở thành phố bạn đang sống?
Những toà nhà xưa cũ và Khách sạn The Myst Đồng Khởi. Những nét đẹp mang dấu ấn thời gian, mang trong mình câu chuyện của thời đại luôn chạm đến cảm xúc của mình. Cách các kiến trúc sư sử dụng những gì còn lại của xưởng Ba Son và thổi vào đó một sức sống mới để câu chuyện của những thanh gỗ, mảnh thép được tiếp tục thật đẹp.
1. Ghế ăn nhà nội
Mình lớn lên trong tình yêu thương của gia đình. Những bữa cơm quanh chiếc bàn tròn lớn với những chiếc ghế gỗ đủ kiểu, cả nhà ba thế hệ quây quần bên nhau là tuổi thơ vô giá. Khi cả ông bà nội mất, gia đình quyết định bán đi căn nhà tuổi thơ đó, mình đã dành thời gian rất nhiều trong căn nhà vắng lặng và nói với ba mẹ mình là mình sẽ giữ lại những chiếc ghế gỗ này. Có lẽ không ai hiểu nổi một đứa trẻ có lối sống hiện đại, tây học lại kiên quyết giữ những chiếc ghế cũ, chắp vá do ông mình tự tay sửa để làm gì. Mình hiểu hơn ai hết mình đang giữ giá trị gì. Ông nội và ba mình luôn có kiểu ngồi gác chân lên ghế khi ăn, một thói quen “sông nước”; truyền tới đời con cháu mà ông và ba hay nói giỡn là “tướng ngồi mùa nước lụt”.
Ảnh: NVCC.
2. Tổ chim,cái tô mẻ, vỏ ốc và chim.
Mỗi chuyến đi, mình luôn mang về những kỷ vật. Cái tô mẻ này mình được bác nghệ nhân ở Bát Tràng tặng khi mình đến thăm và xem những tác phẩm độc bản của bác. Thời điểm gần mười năm trước, Bát Tràng đã thực sự chuyển mình sang sản xuất hàng loạt, bác là nghệ nhân duy nhất còn kiên trì làm ra những mặt hàng thủ công, độc bản. Trong không gian cửa hàng trưng bày nhỏ ở mặt tiền, mình nhìn thấy cái tô này nằm trong góc, lúc đó nó còn nguyên vẹn, mình ngỏ ý muốn mua, bác kiên quyết không bán, chỉ tặng. Rồi bác rít thuốc tẩu, hai bác cháu nhâm nhi ly trà. Về đến Sài Gòn, đường xa cái tô bị mẻ mất, nhưng vẻ đẹp của nó là độc bản.
Vỏ ốc như một vật hữu hình cho mối liên kết giữa mình và quê hương miền biển. Tất cả những vỏ ốc trong nhà là mình thu nhặt ở những bãi biển mình đã từng đến.
Chim chưa bao giờ là động vật yêu thích nhất của mình nhưng trong vô thức, một ngày mình chợt nhận ra mình có nhiều món đồ gốm trang trí hình dáng loài chim. Chú chim gốm màu vàng này là món đầu tiên, mình mua trong chuyến công tác một mình đầu tiên trong đời.
Ảnh: NVCC.
3. Gốm là đam mê của mình. Sự nhiệm màu của quá trình hình thành từ khối đất chân phương, trải qua tinh lọc, nhào nặn và tôi luyện trở thành một sản phẩm công năng hay đơn giản chỉ là một thử nghiệm luôn lay động mình. Mình thu thập rất nhiều đồ gốm đến mức mình không dám nghĩ đến chuyện chuyển nơi ở nữa.
Ảnh: NVCC.
4. Sách
Mình không có gì để nói thêm về sách vì tự những cuốn sách đã có giá trị riêng của chúng rồi. Mình không thể sống trong một ngôi nhà không có sách.
5. Khung thời sự
Khung tranh cũ này mình mua về khi mình nghỉ việc ở công ty đầu tiên. Nơi làm việc đầu tiên này đã dạy mình nhiều điều và mình quyết định chỉ treo khung trống mà không lồng bất cứ gì vào nó, như một cái nền tảng đầu tiên, còn lại nội dung trong khung hay ngoài khung là chặng đường phát triển sau này của bản thân. Trải qua 2 năm dịch, mình và người yêu đã quyết định bổ sung tính thời sự cho nó. Trong mùa dịch đầu tiên, với sự cấm cản giữa các nước với nhau, loại thuốc lá tụi mình hay hút không còn được nhập nữa, nó trở nên khan hiếm và đắt đỏ, mình dán một điếu thuốc lá lên tường bằng băng keo trong, ngay chính giữa. Đến mùa dịch thứ 2, sự khủng hoảng trong việc mua lương thực đã đẩy giá trứng từ một món hàng bình dân thành xa xỉ, có tiền chưa chắc mua được. Thế là ốp la đất sét được đăng tường.
Ảnh: NVCC.
6. Chiếc bay xi măng cũ
Nghề chính của mình là thiết kế nội thất. Việc ngày ngày cắm mặt hít bụi ở công trình nó bình thường như cân đường, hộp sữa để hoàn thành dự án. Trong cát bụi và mồ hôi nơi công trường, với nhiều người nơi đó dơ và hôi, mình công nhận, nhưng mình may mắn khi có thể nhìn thấy cái đẹp trong những sự vật rất đỗi đời thường. Cái đẹp với mình nó không phải là sự xa hoa, cao xa mà nó hiện hữu quanh ta, miễn là mình dành một chút thời gian để ngắm nhìn nó là được.
Ảnh: NVCC.
7. Thùng thiếc
chiếc hộp thiếc này mình mang về từ Houston. Mình có một người bố nuôi chung với bạn thân mình. Ông có cùng ngày tháng sinh với mình. Lần gặp nhau bên Mỹ đó là lần đầu tiên sau nhiều năm nhận nhau. Ông và vợ đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng ông bà vẫn lặn lội bay nhiều tiếng tới Houston để gặp mình và đưa mình đi chơi. Chiếc hộp thiếc này ông muốn tặng mình khi mình mê đắm nó mà vẫn đắn đo trong cửa hàng quà lưu niệm sau khi tham quan hãng kem. Hai già một trẻ cùng nhau ố á xem người ta làm kem và thưởng thức kem như những đứa trẻ. Mình đã định không mua, vì lịch trình du lịch của mình còn dài và mang thêm một cái thùng to đùng cũng bất tiện, nhưng lúc ông ngỏ lời, chiếc thùng đã đong đầy tình cảm của ông bà rồi, mình nhất định phải có nó và mình nói với ông bà rằng: “Để con trả tiền cái thùng này và hãy tặng thêm kem cho con nha.”
Ảnh: NVCC.
8. Cây Ngọc Lan
Em Lan là linh hồn của nhà Phiêu. Vì mến yêu và cảm động trước nét đẹp ngoại hình, nội tâm và tài năng của nữ danh ca Ngọc Lan, mình quyết định khi chọn một loài cây để làm linh hồn cho nhà Phiêu, đó phải là cây Ngọc Lan. Cái tên nó vận vào người, sự tương đồng về vẻ đẹp, thân phận, cốt cách giữa cô và cây và cái tên Ngọc Lan. Trải qua thời gian giãn cách nhiều tháng, em Lan khô héo nhưng vẫn mang nét đẹp riêng. Tụi mình vẫn đang cố gắng hết sức để hồi sinh em dù là hy vọng mong manh. Dẫu cho không thể hồi sinh, mình vẫn để em Lan ở đó, để kể tiếp câu chuyện “the art of dying” của em, và mình sẽ chấp nhận nó như một sự vô thường và tiếp nối bằng sự sống mới là những cây quýt đã nảy mầm và sinh trưởng mạnh mẽ qua giai đoạn giãn cách dưới gốc em Lan. Những hạt quýt này tụi mình không trồng, chúng là những hạt quýt từ những buổi họp mặt bạn bè ở nhà Phiêu, bạn nhà Phiêu đã vô tình gieo dưới gốc em Lan, nhưng em Lan đã hữu ý nuôi dưỡng các hạt quýt lớn lên.
Ảnh: NVCC.
Ảnh: NVCC.
Xem thêm: