Nicky Khánh Ngọc – Tri kỷ bé bỏng

Có những cô gái, nếu trong người chỉ còn một ít tiền sẽ mua một cuốn tạp chí thời trang thay vì mua đồ ăn bởi cô nghĩ cuốn tạp chí làm mình thấy đủ đầy hạnh phúc hơn. Tôi là một cô gái như vậy.

Nicky Khánh Ngọc hiện đang là Senior Beauty Editor của tạp chí ELLE. Cô sở hữu blog cá nhân Nàng Thơ, chuyên về làm đẹp được nhiều bạn đọc yêu thích với giọng văn hóm hỉnh. Từ ngôn từ cho đến giọng điệu, cô chắp bút tạo nên rất nhiều bài báo, bài viết hay, với ý văn duyên dáng và thi vị như một bài thơ.


Gia tài những món đồ có thương hiệu của tôi so với nhiều người chỉ là trò trẻ con. Tôi chưa bao giờ gọi chúng là “đồ hiệu”. Chúng là những món đồ bé xinh tôi yêu.
Tôi yêu hoa linh lan trắng tháng 5 tên là muguet
Tôi yêu hoa huệ tây trong nhà mẹ đêm giao thừa
Yêu sương ngủ trên thảm cỏ trước cửa phòng một sớm mai thức dậy thấy mình ở Brittany
Yêu ăn bánh mì, đi xe ôm và uống cà phê vỉa hè
Cũng yêu cả những đôi giày đế đỏ, hay đính ngọc trai, hay gắn đinh tán, hay hình thù kỳ lạ đắt đỏ
Yêu những đôi hoa tai mua bằng cả tháng lương
Hay những chiếc túi mua xong nghĩ mình mất trí chăng sắp tới sẽ cân bằng tài chính thế nào?

Nicky Khánh Ngọc 1

Như là tri kỷ

Món đồ đắt tiền đầu tiên mà tôi có là một chiếc túi xách da màu nâu da bò của Proenza Schouler dòng PS1. Lý do ngày ấy tôi phải lòng cái túi chỉ đơn giản là do “it girl” nước Anh Alexa Chung đeo quá hợp. Tôi nhìn thấy nàng vừa cool, vừa lạnh lùng lại thanh lịch đeo chéo chiếc PS1 với quần âu, với váy ngắn, với blazer đen – thế nào cũng đẹp, nên tôi đòi mua bằng được. PS1 không phải một chiếc túi có độ nhận diện cao ở Việt Nam nhưng đó là món đồ đã cho tôi biết giữa mình và một vật thể ngoài thân có thể phát triển mối quan hệ tri kỷ.

Tôi đi làm hằng ngày với chiếc túi PS1 trong nhiều năm liền, bởi túi có thể phối dễ dàng với mọi loại trang phục từ bánh bèo đến phủi bụi, từ xuề xòa đến cần thanh lịch gây ấn tượng. Tôi lại có thói quen hay đi xe ôm nên phần dây đeo chéo có chiều dài vừa vặn cơ thể rất tiện cho tôi vừa đeo túi vừa ngồi sau xe máy mà giảm nỗi lo bị…giật dọc. Sau này, PS1 trở thành túi chuyên đi du lịch của tôi. Nó đủ rộng để chứa tất cả những vật dụng tôi cần trong một ngày: ví tiền, kính mát, 7 thỏi son, hàng đống giấy tờ – hóa đơn để quên ngày này qua tháng nọ. Nó cũng đủ lịch duyệt để xuất hiện trong mọi bức ảnh OOTD với bề ngoài chỉn chu của tôi trên mạng xã hội, có đôi khi hơi khác với đời thật. Sức sống của chiếc túi thật đáng nể. Trong một lần đi nhờ xe máy của bạn, tôi gửi túi vào cốp xe cho khỏi lo cướp giật giữa Sài Gòn. Lúc bạn tôi đóng sập yên xe xuống đã làm gãy luôn phần móc dây đeo. Chẳng buồn bảo hành hay gửi túi về hãng, tôi đem ra Lê Thánh Tôn cho ông già cao bồi sửa giày hàn lại giúp. Thế mà trơn tru, thế mà như đã chưa từng hỏng, thế mà chỉ sau một mối hàn thôi chiếc túi đã cùng tôi chinh chiến khắp trên sa mạc và trong rừng thẳm.

Cùng PS1, tôi đi đến những góc nhỏ tận cùng của địa cầu: như Poole Quay – hải cảng tự nhiên lớn nhất châu Âu ở miền Nam nước Anh. Nơi đó, tôi ngồi trong một nhà hàng nhìn ra đại dương xanh biếc như buổi ban đầu tình yêu điểm xuyết du thuyền, hải âu và sóng cùng một màu trắng. Tôi đã ăn bữa ăn ngon nhất đời mình ở đó chỉ với một đĩa hải sản sống vắt chanh, với chiếc PS1, chụp một tấm ảnh quần màu hồng mà đến giờ tôi vẫn còn giữ.

Cùng PS1, tôi đi qua những đêm New York lặng như tờ chờ cơn bão tuyết tàn bạo nhất lịch sử. Tôi và bạn co ro đi trên đường, nhìn thấy xe bắp rang bơ nóng giòn mà vui như giữa cuộc khát khô gặp ngay ốc đảo. Chiếc túi tôi đã không giữ gìn, chiếc túi tôi đã tha lôi quăng quật đi khắp nẻo, chiếc túi tôi để tạm dưới chân khi xung quanh không còn chỗ, chiếc túi cùng tôi đi qua bao nhiêu nẻo đường nắng chang hay giá rét – vậy mà sau 5 năm kể từ ngày mua, nó vẫn nâu bóng mềm mại, thậm chí còn đẹp hơn lúc mới xuất hiện trong đời sống tôi.

Mỗi khi nhìn nó, tôi không khỏi nhớ đến những khoảnh khắc bí mật mình đã có – chỉ có vui thôi, chẳng có buồn, dù đã chẳng thể quay lại hay mong mỏi điều tương tự nữa.

Như là hôn nhân

Trong số những món đồ đắt tiền đã sở hữu, thứ tôi không bao giờ hối hận đã mua và càng ngày càng gắn kết tình cảm là hai chiếc vòng Love và Juste un clou (vòng đinh tán) của Cartier. Hôn nhân đem lại những điều gì? Gắn kết như một và cả những phiền toái kéo theo khi ta không thể tách rời.

Đặc điểm của 2 chiếc vòng này là: rất khó tháo ra. Vòng Love chỉ có thể tháo bằng chiếc tuốc-nơ-vít nhỏ xíu đi kèm, và dĩ nhiên chẳng ai mang theo công cụ đó bên người. Vòng đinh tán có cách riêng để tháo, nhưng tôi đã không lắng nghe khi nhân viên bán hàng hướng dẫn thành ra đến bây giờ tôi chưa bao giờ cởi bỏ chiếc đinh tán vàng hồng đó ra khỏi cổ tay. Bất tiện không kể xiết. Những lần đi spa nhân viên massage muốn tháo trang sức tôi đều nói không tháo được. Những lần xuất cảnh, đi qua cổng an ninh, đôi vòng luôn làm máy kêu inh ỏi khiến tôi bị lôi vào rà soát, ở những nước Trung Đông nữ phải vào phòng riêng để kiểm người. Ấy vậy mà tôi vẫn kiên quyết không tháo vòng – tôi cũng không có công cụ để tháo. Đôi bên cứ gắn chặt vào nhau như vậy.

Nhưng chính vì thế mà đôi vòng Cartier trở thành một phần của tôi – ai có thể rời bỏ, lời hứa nào có thể không thành, nhưng đôi vòng luôn ấp ôm cổ tay như một. Những đêm lỡ khóc, những ngày lỡ say – đều có đôi bạn này nhìn thấy hết và che giấu hết cho tôi. Mặc đồ bộ nhàu nhĩ ở nhà, trên tay vẫn đeo vòng. Dẫu có xuất hiện với phong cách đặc sắc mỗi ngày trên mạng xã hội, trên tay vẫn có vòng. Dù tôi xấu hay đẹp, bèo nhèo hay huy hoàng, đôi vòng vẫn ở đó như một phần nhận diện của tôi như son đỏ, như mắt nước xếch.
Không bao giờ rơi, không bao giờ hư hỏng, không cần chăm sóc bảo dưỡng, đôi vòng tôi đeo và quăng quật 2-3 năm trời nhưng cứ vàng bóng lên và còn đẹp hơn lúc mới mua. Sự chắc chắn, cố định này là cái tôi tìm kiếm, trong mọi mối quan hệ và may thay, có được từ những món đồ tưởng chừng vô tri.

Biết là phiền đó, nhưng vẫn tự nguyện giam cầm.
Người ngoài nghĩ là phù phiếm nông nổi, tôi lại nghĩ đó là tri kỷ của đời.
Định nghĩa, khái niệm làm gì, tag giá cũng không quan trọng, kết nối không lời đến từ những thứ bé bỏng tôi yêu.

Đôi vòng Cartier trở thành một phần của tôi –
ai có thể rời bỏ, lời hứa nào có thể không thành,
nhưng đôi vòng luôn ấp ôm cổ tay như một.

Nicky Khánh Ngọc 2

Bài: Nicky Khánh Ngọc | Minh họa: Trang Nhung.


Xem thêm:

Nga Dương – Giữ gìn di sản của tài hoa & tinh đời

Eric Tran – Thư viện cho tín đồ mùi hương