Từ khi còn là khu trang trại vốn được xem như di tích mang tính lịch sử, công tình đã được cải tạo một số lần kể từ khi xây dựng bởi studio Lily Jencks và công ty kiến trúc Nathanael Dorent. Họ đã cẩn thận lựa chọn một chuỗi các vật liệu và hình khối đặc biệt nhằm biến chúng thành một công trình kiến trúc đương đại. “Lớp đầu tiên là bức tường đá hiện trạng, trong đó đặt một lớp vỏ chống thấm chống thấm EPDM cao su và bên trong đó là một hệ thống ống và các nội thất đường cong.” đội thiết kế chia sẻ. “Bề mặt cong bên trong này được làm bằng các khối polystyrene cách điện trong một cấu trúc bằng gỗ nạo vét và được phủ bằng nhựa thủy tinh.”
Các lớp khác nhau phục vụ hai mục đích chính: vốn dĩ là một khu di tích nên điều đầu tiên chắc chắn là sự nhấn mạnh về dấu vết thời gian, đồng thời cũng phải phản ánh được một loạt các tính chất của kiến trúc đương đại. “Ba lớp này không được thiết kế như những phần độc lập mà chúng có ý nghĩa khi mối mối tương quan được phát triển thông qua các hạng mục của tòa nhà”, kiến trúc sư tiếp tục chia sẻ. Chúng tách ra, nhưng liên kết và gắn kết vào nhau, tạo ra một loạt các đặc trưng kiến trúc đương đại.
Các khu vực công cộng của công trình kiến trúc đương đại này bao gồm nhà bếp và khu vực ăn uống, được chứa trong hệ thống ‘ống’, trong khi khu vực tư nhân, gồm phòng ngủ và phòng tắm, được bố trí ở mỗi góc của ngôi nhà. Cửa sổ và cửa chính của ngôi nhà được đặt ở vị trí đáp ứng được với các bức tường hiện có của không gian di tích, cũng như từ các điểm nhìn ở các góc của ngôi nhà. “Ở cửa sổ và cửa ra vào ở hệ thống ống đều có ánh sáng tràn ngập, tạo ra một không gian gói gọn trong độ dày của tường ống, ngoài ra không gian này còn có thể được sử dụng để đặt đồ nội thất và làm kho lưu trữ.” nhóm thiết kế giải thích.
Thực hiện: Thành Sơn. Nguồn Designboom. Hình ảnh: Sergio Pirrone
Xem thêm: